Khi chưa có game online….
– Ngày xưa thì sao?
– Dạ, ngày xưa em ở nhà quê vừa chán vừa buồn. Nghèo, hổng có tiền, lại ở miệt vườn xa xôi.
Hai Ẩu an ủi:
– Hổng có tiền thì chơi theo kiểu nhà nghèo, cũng đâu có sao?
– Mà cũng hổng có gì chơi hết sếp ơi, nhà quê mà. Hồi em còn nhỏ đâu có game online như bi giờ, cũng hổng có tivi để
coi nữa.
– Tội nghiệp quá, vậy rồi chú em mày làm sao? Ở nhà quê chú em mày giải trí bằng các trò chơi gì?
– Dạ, buồn buồn, tụi em chỉ có biết đi… chơi điếm thôi ạ.
Hai Ẩu hết hồn, vừa hỏi thì thầm, vừa liếc qua mấy cô nữ đang ngồi gần đó:
– Hả, chú em nói là… chơi điếm hả? Hồi nhỏ là hồi mấy tuổi?
– Lâu rồi anh Hai ơi, hồi em còn 6 – 7 tuổi gì đó. Đâu biết làm gì, chỉ biết chơi điếm thôi.
Hai Ẩu rụng rời, há hốc miệng thán phục:
– Má ơi, mới 6 – 7 tuổi mà đã biết… biết chơi điếm rồi sao? Sao mà hậu sinh khả ố quá vậy?
– Chớ sao? Dzậy chớ hồi nhỏ anh Hai hổng có chơi điếm à?
Hai Ẩu lúng túng gãi đầu gãi tai:
– Ơ, ơ, hồi cỡ tuổi đó anh đây còn… ở truồng tắm mưa, làm sao mà có đủ trình độ để đi chơi điếm như chú mày được?
– Anh Hai giả nai hoài? Thì 6 – 7 tuổi mới đi học, học vần, học toán… Buồn buồn mấy đứa ra sau vườn thi điếm cây, 1 – 2 – 3 – 4…, đứa nào điếm nhanh hơn thì thắng… Sau đó thì điếm sao trên trời, 1 ông sao sáng, 2 ông sáng sao…
Hai Ẩu vỗ đầu cái binh:
– Vậy ra nãy giờ chú mày nói là chơi đếm hả? Đếm mà đọc thành điếm, làm anh cứ tưởng…
HAI ẨU